Thứ Hai, 14 tháng 1, 2013
Vu vơ ... nghĩ về: Sợ
"Khóc là: nhục, rên: hèn, van: yếu đuối ...“ - Tố Hữu.
“Tôi rơi nước mắt khi thấy hình ảnh tuổi trẻ Việt Nam trong nước và ngoài nước biểu tình. Tôi cảm thấy mình hèn quá! Tôi hèn quá!” - Từ Thảo Nguyên.
Tối nay xem đoạn clip Hội sinh viên Việt Nam tại Pháp tổ chức một cuộc biểu tình ở Quảng trường Nhân quyền Trocadero – Paris, nhằm phản đối những hành động gây hấn của Trung Quốc tại Biển Đông, tôi lặng người... Cuộc biểu tình được tổ chức đàng hoàng giữa nước Pháp, có luật pháp và cảnh sát Pháp bảo vệ với tinh thần “Chúng ta hãy biến những nguy cơ do Trung Quốc gây ra thành cơ hội đoàn kết toàn dân, bảo vệ và phát triển đất nước”. Các bạn trẻ với hệ thống loa đài cực mạnh đã không ngừng hô vang: China Stop Lying! (Trung Quốc hãy dừng nói dối!)…
Rồi tôi xem lại đoạn clip sinh viên Việt Nam tại Úc biểu tình phản đối Trung Quốc gây hấn Việt Nam với lời kêu gọi: “Chúng ta là những con dân nước Việt, chúng ta không có quyền hành hay sức mạnh quân sự, chúng ta chỉ thể hiện tấm lòng bằng những hành động thông thường, chỉ một mục đích là nói cho chính phủ Trung Quốc biết rằng: Hãy tôn trọng người Việt và lãnh thổ Việt Nam, tôn trọng luật pháp quốc tế’” . Nhìn các bạn trẻ cầm loa, cầm micro hô vang bài thơ “Nam quốc sơn hà Nam đế cư” của Lý Thường Kiệt, và hát “Nối vòng tay lớn” của Trịnh Công Sơn làm xúc động lòng người...
Khi nghĩ đến Hội Liên Hiệp Thanh Niên Việt Nam, Hội Sinh Viên Việt Nam ngay trên đất nước mình… mà không rõ trong những ngày này họ đang ở đâu? Tại sao họ không ra Tuyên bố và lời kêu gọi thanh niên sinh viên biểu tình phản đối Trung Quốc vi phạm lãnh hải của Tổ quốc, dọa đánh Việt Nam? Tại sao họ không xin phép Đảng và Nhà nước cho phép thanh niên sinh viên mít tinh, biểu tình có tổ chức, có loa đài để nói lên tiếng lòng yêu nước và sẵn sàng chiến đấu bảo vệ Tổ quốc của họ?... lúc đáng cất lên tiếng nói lương tri thì lại lựa chọn sự“im lặng đáng sợ”!
Tôi tin tuổi trẻ, dù là số không nhiều, sẽ truyền năng lượng, nhiệt huyết của họ đến tư duy ù lỳ của rất đông người khác đang bị mắc căn bệnh thời đại “pakinson thể xơ cứng”. Sự thay đổi của cái mới chưa bao giờ bắt đầu từ số đông, thậm chí từ vài con người…Chỉ cần họ tìm ra một điểm tựa là có thể bẩy cả trái đất này hoặc vượt lên nỗi " Sợ hãi"!
“...Mình sợ lẫn trong đám đông có những người không thuộc về đám đông.
Mình sợ có những người bị “cắp nách” mang lên xe thùng.
Mình sợ có những người bỗng nhiên bị tố giác là “tên móc túi”.
Mình sợ những ánh nhìn nghi ngại
...
Mình sợ niềm tin không biết đặt vào đâu
Và sợ nhất khi quân xâm lược tràn vào
Mỗi người quay về một hướng…” - Thơ Thanh Chung
"Đã có một thời nỗi đau ta phải giấu.
Ta đánh mất ta trong nửa con người.
Bài thơ phải cắt đi phần thật nhất.
Trang báo ta cầm chỉ đọc những niềm vui" - Trần Nam Hương
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
ktsminhhaidn@gmail.com